Người mẹ vị thành niên - Trang 2

Đăng lúc 21:16 bởi Unknown

Truyện tình cảm - Người mẹ vị thành niên - Trang 2

“A —! Cháu không cần lại đây!” Lâm Duyệt hét chói tai hướng dịch phía bên kia giường, ‘Phanh’ một tiếng, bởi dịch quá đà, thân mình nặng nề ngã xuống sàn nhà, may mắn sàn nhà có thảm, nếu không…..
“Mẹ, sao mẹ không để ý đến con và ba ba?” tiểu nữ oa từ cuối giường đi qua, ngồi xổm trước mặt cô nói.
Lâm Duyệt thét chói tai la lớn:
“Cô không phải mẹ cháu! Cháu mau ra ngoài! Cút ngay!”vừa kêu vừa đứng dậy hướng cửa phóng đi.



“Ba ba nói người là mẹ cháu, ba ba nói mẹ cháu tên là Lâm Duyệt, ba ba nói bức ảnh trên tường chính là mẹ cháu…”
“Ba cháu là kẻ biến thái, bị bệnh thần kinh, cháu đi tìm người khác đi, cô không gánh nổi nha!!” Lâm Duyệt hô một tiếng kéo cánh cửa gỗ có chạm trổ, vừa chạy được bước đầu tiên liền đụng đầu vào một lồng ngực lớn, theo phản xạ bị đẩy ra.
Mạc Lặc Nghị Phàm duỗi cánh tay ra, mang cô tiến vào trong lòng, mới khiến cô lần nữa không bị ngã.
Lâm Duyệt ngẩng đầu liền gặp ánh mắt màu lam khiến cô vừa hận lại e ngại, cuống quít rời khỏi sự ôm ấp của hắn, lớn tiếng nổi giận nói:
“Anh thả tôi đi! Tôi muốn về nhà!”.
“Nơi này chính là nhà của em” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú vào cô nói.
“Nơi này không phải nhà của tôi! Sớm biết sẽ như vậy, lúc trước tôi không nên cứu anh, cho anh chết ở trên đường luôn!” Lâm Duyệt nổi giận mắng, làm chuyện tốt cứu hắn, cư nhiên đổi lấy kết cục hôm nay như vậy.
“Cảm ơn em đã cứu anh” Mạc Lặc Nghị Phàm nâng mặt cô lên, nhìn thật sâu vào. Đúng vậy, hắn nên cảm tạ cô đã cứu hắn, bằng không hắn đã sớm mất mạng.
Bị trúng hai phát súng trí mạng mà không chết, quả thật là một kỳ tích, kỳ tích này có công lao của cô.
“Ba ba, mẹ không cần Thư Tình…” Đứa nhỏ lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương mở miệng nói.
Lâm Duyệt quay lại liếc nhìn đứa trẻ, trong lòng đột nhiên không sợ hãi nữa, nhưng cô quả thật là mẹ của con bé sao. Ba năm trước còn đang học cấp hai, hơn nữa bản thân đã làm gì đều nhớ rõ tất cả, làm sao có thể có một đứa con gái lớn như vậy?
Nhưng vì sao cô bé lại giống mình như vậy.
Mạc Lặc Nghị Phàm cúi người ôm tiểu Thu Tình ở dưới, dịu dàng nói:
“Mẹ không phải là không cần con, chỉ là mẹ không nhớ rõ con thôi”.
“Tiên sinh, anh thật sự nhận nhầm người, tôi không phải là người mà anh muốn tìm, xin anh thả cho tôi trở về đi” Lâm Duyệt hạ thấp giọng, sử dụng chiêu cầu xin.
“Em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm trước” Mạc Lặc Nghị Phàm một tay ôm tiểu Thư Tình, một tay ôm lấy Lâm Duyệt hướng nhà ăn ở lầu một đi đến.
Ai nói cô đói bụng, hắn làm sao có thể bá đạo tuyên bố cô đói bụng, nghĩ đến ăn cô mới giật mình thấy bản thân thật sự là đói bụng lắm. Nhưng vì giữ tự tôn bản thân khỏi sự đáng thương, cô không cam lòng, bỏ tay hắn ra, giương giọng nói:
“Tôi không đói bụng, tôi chỉ muốn về nhà”.
Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không cho cô có cơ hội, một lần nữa kéo cô vào trong lòng, chân bước trầm ổn hướng nhà ăn đi đến.
Chương 13: Bữa ăn xa xỉ
Trên bàn ăn đã sớm bày đầy các loại thức ăn, dường như đều là những món mà Lâm Duyệt thích ăn, vài người chờ ở bàn ăn kéo ghế ra, Lâm Duyệt nhanh chóng ngồi xuống.
Miệng cố nuốt nước miếng sắp chảy ra, thật tốt, thật nhiều đồ ăn, đồ ăn thơm quá. Cô thật sự muốn bái vị đầu bếp nơi này làm thần, một bàn tràn đầy đều có thể thỏa mãn khẩu vị của cô.
Từ khi lão cha biến thái ném bỏ cô, cô vốn chưa có một bữa ăn nào xa xỉ như vậy, bình thường ngay cả mì gói nàng cũng không có mà ăn, vậy còn quản tự tôn cái gì, lấp đầy bụng mới là thượng sách!
Cô hưng phấn mà gắp một con tôm hùm, định bỏ vào miệng, mới phát hiện hai người một lớn một nhỏ ở đối diện nhìn chằm chằm vào cô. Do đó tay cô chuyển hướng đem con tôm hùm bỏ vào bát của tiểu Thư Tình, cười tủm tỉm nói:
“Đây là của tiểu quỷ”.
“Cảm ơn mẹ, nhưng con không phải tiểu quỷ, tên con là Vương Thư Tình” Tiểu Thư Tình cười hì hì giải thích nói.
“Ừ…ha ha, Vương Thư Tình, tên nghe rất hay…” Lâm Duyệt vừa ca ngợi vừa thưởng thức món ăn ngon.
“Là em đặt tên cho con bé” Vẫn không nói tiếng nào, Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng nói.
“Hả?” Lâm Duyệt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn, gượng cười nói:
“Không phải tôi, tôi ngay cả sách cũng chưa đọc được vài năm, làm sao đặt tên hay như vậy”.
Tiếp tục vùi đầu vào thức ăn trong bát, Mạc Lặc Nghị Phàmnhìn cô ăn uống vui vẻ, đôi môi gợi cảm mỉm cười nhàn nhạt. Cô thích ăn cơm Trung Quốc, thích ăn những thức ăn này, hắn cố ý bảo đầu bếp chuẩn bị, hai năm qua, khẩu vị của cô vẫn như cũ không thay đổi.
Lâm Duyệt bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, lại mắc cỡn cười một tiếng
“Anh đừng nhìn tôi, ăn đi, mọi người cùng nhau ăn thôi” Chỉ có một mình cô ăn, thật ngại quá.
“Mẹ, tối nay có ngủ cùng con được không? Có thể kể chuyện cổ tích cho con không?” Tiểu Thư Tình chớp đôi mắt to xinh đẹp hào hứng bừng bừng hỏi.
“Co….cô chỉ biết kể chuyện ma” Lâm Duyệt xin lỗi cười nói.
Tiểu Thư Tình lại thoải mái vỗ tay
“Được nha! Cháu thích nghe chuyện ma! Mẹ thật đáng yêu!”
Lâm Duyệt đối với đứa nhỏ như thiên sứ này chỉ có thể cười cười có lỗi, không đành lòng cự tuyệt con bé. Cô chỉ đi một lúc rồi trở về, ngày mai còn muốn lên lớp, còn đi làm, cũng không biết người đàn ông biến thái này có cho cô đi hay không.
Nghĩ vậy cô cúi đầu sâu hơn, vụng trộm liếc nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm ở đối diện, đối phương tao nhã ăn thức ăn trong bát. Ai, người đàn ông này thật hoàn mĩ, động tác ăn cơm cũng mê người như vậy.
So với học trưởng Phạm Tư Ân còn mê người hơn, nếu hắn không phải đại gian đại ác như vậy, cô nhất định sẽ bị mê hoặc!
Cơm nước xong, tiểu Thư Tình được nữ giúp việc đưa đi, Lâm Duyệt đi theo phía sau Mạc Lặc Nghị Phàm vào trong phòng khách, ngồi vào sô pha trước, nữ giúp việc bưng trà lên uống một ngụm.
Lâm Duyệt đứng bên cạnh nhìn một loạt động tác của hắn, tuy rằng nhìn rất mê người nhưng –! Cô hiện tại không rảnh thưởng thức! Không thể nhịn được nữa, cuối cùng mạnh miệng nói:
“Xin hỏi, tôi có thể trở về nhà chưa?”.
Mạc Lặc Nghị Phàm nâng ánh mắt, cười mà như không cười nhìn cô một cái, cánh tay vươn ra, vòng qua lưng cô, thân mình Lâm Duyệt xoay chuyển, một cái giật nhẹ tiến vào trong lòng hắn.
Chương 14: Cô nợ hắn vòng cổ
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng lên, vội vàng nghĩ muốn rời khỏi ở trong lòng hắn, nhưng không động đậy được chút nào. Trời ạ! Người đàn ông biến thái này thế nào luôn thích chiếm tiện nghi của cô, ỷ vào bản thân có thân thể khỏe mạnh, khi dễ cô một thiếu nữ, rất đáng giận!
Hơi thở của hắn, mùi nước hoa nhàn nhạt trên người hắn, giống như chiêu gọi hồn lảng vảng ở trong mũi cô, mê hoặc thần kinh yếu đuối của cô, làm cho cô có chút si mê.
Mạc Lặc Nghị Phàm cúi đầu, để khuôn mặt lên cổ cô, hít sâu mùi hương tự nhiên trên người cô, khiến trong lòng Lâm Duyệt rung động. Bên tai truyền đến lời nói trầm thấp gợi cảm của hắn:
“Duyệt Nhi, em thích kim cương, đá quý, vàng, bạc ta đều có thể mua cho em, tùy em muốn bao nhiêu”.
Lâm Duyệt hơi hơi sửng sốt, không rõ hắn vì sao đột nhiên nói ra những lời này, chỉ có thể cười ha ha nói:
“Tôi biết ngươi có tiền, nhưng …..”.
“Duyệt Nhi, đem vòng cổ trả lại cho anh, anh mang em đi mua nhiều thứ hấp dẫn khác”. giọng nói một lần nữa vang lên cắt ngang lời của cô. Mạc Lặc Nghị Phàm hơi ngẩng đầu, bàn tay ấm áp khéo léo vuốt ve cô, lẳng lặng dừng ở trên người cô.
“Cái gì?” Lâm Duyệt lần nữa lại sửng sốt, vòng cổ nào? Cô lấy vòng cổ của hắn khi nào?
“Anh cần cái vòng cổ kia” Mạc Lặc Nghị Phàm thu hết nghi hoặc của cô vào đáy mắt, lại mở miệng nói.
“Tôi cầu xin anh! Nói rõ ràng một lần” Lâm Duyệt định trong lòng hắn đứng lên, lại bị hắn ấn ngồi trên đùi, trốn không thoát, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn:
“Vòng cổ nào? Tôi lấy vòng cổ của anh khi nào? Anh đừng đổ tội bậy bạ!”.
“Vòng cổ ở trong túi áo khoác lần trước em lấy mặc” Mạc Lặc Nghị Phàm thấy cô phản ứng dữ như vậy, nghĩ rằng có lẽ cô không phát hiện ra vòng cổ, hi vọng cô không có đem áo khoác vứt đi là tốt rồi.
Lâm Duyệt đột nhiên tỉnh ngộ hẳn, lần đó cô đem áo khoác giặt, còn kiểm tra một lượt, hoàn toàn không phát hiện cái vòng cổ nào. Xoay mặt nhìn hắn cười lạnh nói:
“Hóa ra anh bắt tôi tới là vì muốn vòng cổ”. Bắt thì bắt, sao còn phải trước mặt giáo viên và các bạn thô lỗ bắt cô. Còn ở trước mặt mọi người kêu cô là thiếu phu nhân, ý định muốn cho cô khó xử đúng không?
“Bảo bối em hiểu lầm rồi, vòng cổ không quan trọng, đón em về nhà mới là trọng điểm” Mạc Lặc Nghị Phàm giải thích nói, thật vất vả tìm được cô, hắn đương nhiên muốn đem cô về nhà.
“Trong túi áo không có vòng cổ, lúc tôi giặt, có kiểm tra qua” Lâm Duyệt nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm tinh tế đánh giá khuôn mặt tươi cười của cô, đôi mắt màu lam nhạt càng ngày càng sắc bén, thẳng tắp nhìn vào mắt cô, nghiên cứu tính chân thật những lời của cô.
Lâm Duyệt cả kinh, cuống quít tránh đi tầm mắt hắn, cô không có nói dối, dám biểu hiện giống như nói dối. Ánh mắt người đàn ông này rất sắc bén, cô sợ!
“Túi nhỏ trong tay phải, anh phái người đưa em trở về tìm lại xem, nhất định có” Mạc Lặc Nghị Phàm quyết định nói, vòng cổ quả thật ở trong túi tiền, mà chiếc áo lại bị cô lấy mặc đi, đương nhiên không có lý do gì không có.
Lâm Duyệt gật đầu:
“Được….được, tôi trở về tìm kỹ lại, tìm được rồi nhất định trả lại cho anh”.
“Bảo bối ngoan” Mạc Lạc Nghị Phàm nắm cằm của cô, không cho cô nhúc nhích, môi ấn xuống thật sâu, hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cô.
Lâm Duyệt biết rõ giãy giụa vô dụng, nhưng vẫn không ngừng vặn vẹo thân mình, ôi…, nụ hôn đầu tiên của cô. Cứ như vậy bị tên đàn ông này cướp đi, (đây đâu phải nụ hôn đầu của chị đâu…..ha ha…..), hơn nữa trong vòng một ngày bị hôn hai lần!
“Anh! Vương bát đản” Sau khi môi được tự do, câu đầu tiên của cô là trách móc.
Mà người bị trách móc một chút cũng không để ý, các cơ trên mặt thể hiện rõ ý cười, giống như vĩnh viễn đều không đủ, ánh mắt thâm tình nhìn cô.
Lâm Duyệt trừng mắt nhìn hắn lần thứ n, nhắc lại nói: “Tôi muốn về nhà”
“Từ hôm nay trở đi, nới này chính là nhà của em” Mạc Lặc Nghị Phàm bá đạo tuyên bố.
“Tôi không cân, tôi muốn về với cuộc sống hàng ngày của tôi, bằng không tôi chết trước mặt anh” Lâm Duyệt hung tợn uy hiếp nói.
Đúng vậy, Mạc Lặc Nghị Phàm ngay cả một cọng tóc cũng không động vào cô, nên làm sao có thể để cô chết được? Uy hiếp của cô khiến sắc mặt hắn bắt đầu đông lại.
Thấy hiệu quả, Lâm Duyệt lại tiếp tục kế hoạch, nói: “Hiện tại anh đưa tôi trở về, không tôi…..” vừa nhìn quanh bốn phía vừa tìm cách, may trên mặt bàn có con dao gọt hoa quả, hướng lên cổ.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhanh tay lẹ mắt đoạt con dao trong tay cô, biết rõ là cô diễn trò, nhưng vẫn đồng ý nói
“Được, anh để em tiếp tục đến trường đi học, nhưng em phải ở nơi này”.
“Không cần! Tôi không muốn ở nơi này, tôi còn muốn đi làm, ở nơi này không thuận tiện”
“Em nghỉ việc đi”.
“Tôi sao phải nghe lời ngươi” Lâm Duyệt tức giận nói “Tôi muốn đến trường, muốn đi làm, còn muốn ở nơi ở hiện tại của tôi! Anh đừng hòng quản tôi”
“Em là vợ của tôi, là mẹ Thư Tình, chẳng nhẽ em không muốn sống cùng con bé sao?”
Hắn nhìn chằm chằm cô, đôi mắt có chút thương cảm.
Lâm Duyệt nhớ tới cô bé có bộ dạng giống mình kia, trong lòng mềm ra, đúng là cô có chút luyến tiếc. Nhưng dù sao cô bé cũng là con của người khác nha, hoàn toàn không phải là của cô (LL: tỷ có chắc thế không ạ J). Cô làm sao có thể cướp đi lão công và đứa nhỏ của người khác?
Do đó….cô thẳng lưng lên, lớn tiếng nói: “Tôi không phải vợ của anh, đứa nhỏ kia không liên quan tới tôi, bởi vậy tôi không muốn ở lại chỗ này”
Lời nói lạnh như băng của Lâm Duyệt kích thích trái tim hắn, có chút đau đớn, bất đắc dĩ khẽ thở dài, nhượng bộ lớn nhất “Hai ngày cuối tuần trở về nhà, có thể không?”
Lâm Duyệt nhìn biểu tình hắn có chút bi thương, có chút khó xử mà do dự, người đàn ông này lạnh lùng tà mị, cư nhiên sẽ đối với một người phụ nữ ăn nói khép nép như vậy, xem ra hắn thực sự yêu vợ.
Được rồi, cô đáp ứng là được, dù sao một tuần hai ngày, không đúng, một ngày rưỡi, sáng thứ 7 cô còn phải đi làm.
Chương 16: Tân tổng tài trở về [P1]
Đến lớp một lúc, một nhóm đủ các bạn nam, nữ đi lên, bảy miệng tám lời, cười hì hì hỏi:
“Lâm Duyệt, sao trong một đêm cậu lại thành thiếu phu nhân của người ta vậy?”
“Đúng, đúng, có ảnh người đàn ông kia không, thiếu gia trong miệng bọn họ bộ dạng thế nào?”
“Ôi, số cậu thật tốt nha!”
“…….”
“Ngừng!” Lâm Duyệt quát to một tiếng, tức giận nói: “Tớ không phải là thiếu phu nhân, tên biến thái kia nhận sai người, OK?” (LL: vâng anh Nghị của ‘nhận sai người’ rồi……..:D)
“Vậy……vị thiếu gia đẹp trai không? Ai nha……..sao người bị nhận sai không phải tớ………” Lưu Tuyết ra vẻ thất vọng kêu lên một tiếng.
Lâm Duyệt chịu không nổi liền trợn trừng mắt, nhớ tới tên biến thái kia tên Mạc Lặc Nghị Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn nha, bộ dạng vừa lùn lại béo, mặt thì đầy rỗ, là một người đã ngoài 40 còn tự xưng thiếu gia, muốn bao nhiêu ghê tởm có bấy nhiêu ghê tởm!” (LL: edit xong đoạn này buồn cười muốn chết, nếu mà để anh A Nghị biết thì……..=]])
“Hả?” hơn mười bộ mặt thất vọng nhìn cô, đồng thời vang lên tiếng thở dài.
“Đúng vậy, là như vậy” Lâm Duyệt gật gật đầu, dám can đảm chiếm tiện nghi của cô, còn đoạt đi nụ hôn đầu, hừ! Cô cảm thấy hắn chính là lão già ghê tởm.
“Tốt lắm, tớ nên đi làm thôi” Lâm Duyệt thu dọn sách vở trên bàn nói.
“Đến giờ thể dục rồi cậu không học sao?” Lưu Tuyết nhìn cô hỏi, không phải là cô chứ?Giờ thể dục tuần này lại không tham gia? Lâm Duyệt gật đầu một cái.
“Tôi mà không xuất hiện ở công ty nữa liền không nhận được tiền lương, lúc nữa câu nghỉ phép giúp tớ, nói là tớ đến kỳ”
“Nhưng là tháng này cậu đã xin nghỉ 4 lần” lần nào cũng dùng một chiêu duy nhất, chẳng lẽ không thể đổi mới cách thức sao?
“Đến 4 lần thì sao? Tớ kinh nguyệt không đều không được sao?” Lâm Duyệt nói, xin phép tốt nhất là lấy cớ này, đặc biệt là đối với thấy giáo, mỗi lần đều rất hữu hiệu.
“Quên đi, tớ đây kinh nguyệt cũng không đều, được rồi” Lưu Tuyết hắc hắc cười nói.
“Cậu đi công ty đi làm đi, tớ thấy tớ không đi cũng không được”
Lúc Lâm Nguyệt và Lưu Tuyết đi vào công ty, liền nhìn thấy mọi người ở xung quanh dọn dẹp, Lâm Duyệt nghi hoặc nắm lấy một cô gái trẻ liền hỏi
“Chị Linh, các người đang làm gì đó?”.
Cô gái được gọi là ‘chị Linh’ cười thần bí nói “Các em hôm nay đến đúng lúc, lúc nữa tân tổng tài sẽ đền gặp mặt mọi ngươi”
“Tân tổng tài đến đây ngươi vui vẻ cái gì? Được tăng thêm lương sao?”
Lâm Duyệt càng thêm nghi hoặc hỏi, dù sao cô chỉ là nhân viên văn phòng, tân tổng tài hay tổng tài tiền nhiệm với cô mà nói không có gì khác nhau.
Vương Ức Linh lại cười thần bí “Nghe nói tân tổng tài trước kia vẫn ở nước ngoài công tác, mới 28 tuổi, bộ dạng rất suất”.
“Thật sự” Lưu Tuyết và Lâm Duyệt đồng thời kinh hô ra tiếng, vui sướng nhìn chằm chằm Vương Ức Linh, Vương Ức Linh dùng sức gật đầu, chứng tỏ những điều mình nói là hoàn toàn chính xác.
Chương 17: Tân tổng tài trở về 2
Edit: Lưu Ly
Beta: Hường
“Duyệt Duyệt, tán gẫu cái gì vui vẻ vậy, lại đây giúp anh phong tương” Trong văn phòng quản lí bên cạnh truyền đến tiếng gọi, Lâm Duyệt ‘vâng’ một tiếng, đi đến văn phòng nhỏ.
“Đem chỗ tài liệu cũ này giúp anh bỏ vào thùng” Thiên vừa làm việc, vừa phân phó cô nói.
“Được, tiểu Thiên” Lâm Duyệt hoạt bát hô to một tiếng, bắt đầu sắp xếp, Thiên không vui trừng mắt liếc nhìn cô một cái:
“Không lớn, không nhỏ, gọi anh là Thiên đại ca!”
“Nhưng người ta thích gọi anh là tiểu Thiên thôi” Lâm Duyệt cười hắc hắc nói, Thiên đã không phải là lần đầu tiên sửa đúng cho cô, biết nhiều lời vô ích. Nói sang chuyện khác:
“Hôm nay lại xin phép?”
“Đúng vậy”
“Nếu em muốn thi vào cao đẳng, đừng xin phép nghỉ, anh đã nói, chờ khi nào em nghỉ hề rảnh thì lại đến”
“Không có việc gì, dù sao cũng không tốt lên được, hơn nữa em chỉ xin phép nghỉ tiết thể dục”
Thiên là anh họ xa của Lưu Tuyết, đã làm quản lí trong ngành này nhiều năm, lúc nghỉ hè năm ngoái một mình chủ định đưa cả Lâm Duyệt và Lưu Tuyết vào công ty làm nhân viên văn phòng, coi như là là lành đùm lá rách.
Ai ngờ hai nha đầu kia không thể nói được, bình thường không rảnh mấy đều thích đến nơi này, ảnh hưởng rất lớn đến thành tích học tập không nói, còn luôn xin nghỉ phép nữa.
Đóng thùng xong, Lâm Duyệt liền tự giác cầm tư liệu trở lại kho tư liệu, kho tư liệu nhỏ có hai máy tính là chuyên dành cho nhân viên dùng, còn có máy vi tính và máy photo.
Loại công việc này tuy nhàm chán, nhưng chỉ cần có tiền lương, Lâm Duyệt đều cảm thấy có dũng khí. Bất tri bất giác liền đến thời gian tan tầm, duỗi thẳng người, cô đứng dậy đi ra khỏi kho tư liệu.
Bình thường đồng nghiệp đều trò chuyện vui vẻ hôm nay có vẻ phá lệ yên tĩnh, hơn nữa đều ra sức công tác. Lâm Duyệt đánh giá nhóm người quái dị, cười hi trêu ghẹo nói
“Các anh các chị thân mến, chuyện gì khiến mọi người nghiêm túc thành như vậy?”
Vương Ức Linh ra vẻ nghiêm cẩn nói: “Lâm Duyệt, Bạch quản lí gọi cô giúp hắn mang cà phê vào, cô không nghe sao”
“Nói khi nào? Em không có nghe thấy” Lâm Duyệt liếc nhìn cánh cửa đang khép chặt, nghi hoặc nói.
“Cô có đi hay không, Bạch quản lí mà phê bình xuống thì đừng trách tôi không nhắc nhở cô”
Vương Ức Linh nhún nhún vai, mím môi không quan tâm cô. Lâm Duyệt học bộ dáng của cô mím môi, hướng phòng nước trà đi đến, lúc từ trong đi ra trên tay còn bê một ly cà phê.
Trên cửa phòng quản lý có bảng không được quấy rầy, Lâm Duyệt nâng ngón trỏ lên, nhẹ nhàng đẩy, bảng liền chuyển. Cô cười hi một tiếng, nhớ gõ hai tiếng rồi đẩy cửa đi vào.
Ngay khi thân ảnh nhỏ gầy của cô biến mất ở cạnh cửa, trong văn phòng nháy mắt tuôn ra một trận cười trộm, bắt đầu bàn tàn sôi nổi. Vương Ức Linh đem ngón trỏ đặt ở trên môi, sau đó chỉ chỉ phòng quản lí, ý bảo mọi người dừng lại nghe chuyện ầm ĩ.
Chương 18: Tân tổng tài trở về 3
Lâm Duyệt vừa bước vào văn phòng, một vật không rõ từ đâu liền hướng thẳng trên người cô đi đến, cùng với đó là một tiếng gầm nhẹ lạnh lùng “Kế hoạch này…”
Không có câu sau, tay gạt bộ ấm chén rơi xuống đâu kêu “loảng xoảng”

Lâm Duyệt kinh hô một tiếng, cuống quýt hướng một bên tránh đi, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa liền đáp ngay trên mặt cô! Hô! Ngẩng đầu tiếp xúc ngay ánh mắt nghi hoặc của Thiên, còn có một người đàn ông suất không thể suất hơn được, sắc mặt hắn lạnh lùng mà âm tình bất định.
Lúc người đàn ông lạnh lùng nhìn về phía cô, trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc, nhưng chỉ được năm giây liền khôi phục như cũ, ánh mắt vẫn như cũ dừng lại trên người Lâm Duyệt.
‘‘Duyệt Duyệt, em đi vào làm cái gì ?’’ Thiên cất bước đi tới, sắc mặt ngưng trọng đánh giá nàng.
«Các chị ấy nói anh gọi cà phê, em… »
« Anh không có gọi cà phê, trước đừng động vào mảnh vỡ, đi ra ngoài đi » Thiên có chút vội vàng đem cô đẩy ra ngoài, thiếu gia đang lúc phát giận, không để người khác quấy rầy, đám nhãi nhép ngoài kia thấy loạn chưa đủ, phía sau còn dám lấy loạn làm vui, tức chết hắn!
Lâm Duyệt không cam không nguyện tránh tay hắn ra, chỉ vào người đàn ông lạnh lùng : «Nhưng …..hắn còn chưa giải thích với em » quăng đồ lên người cô, lại làm rớt cà phê của cô, cư nhiên một câu xin lỗi cũng không nói ? Rất kỳ cục.
« Tổ tông, buổi tối anh mời em cơm để nhận lỗi, mau đi ra đi » Thiên một phen lau mồ hôi trên trán, chỉ kém chưa quỳ xuống lạy cô.
“Thật sự?”
“Thật sự.”
“Vậy em cám ơn anh trước.” Lâm Duyệt vui sướng nở nụ cười, chuyển hướng đến người đàn ông từ đầu đến cuối cũng không nói gì một câu, không câu giải thích, còn bản thân dùng ánh mắt mất hứng nhìn người đàn ông lạnh lùng. Bất mãn phê bình nói:
“Lần sau quang đồ đến người khác nhớ rõ cùng nói một tiếng ‘Thực xin lỗi’ với người ta, đùa giỡn tàn khốc vậy không có người thích, ôi —!”
Sau một tiếng thét chói tai nằm úp xuống đất, phía sau ‘Phanh’ một tiếng đóng sầm cửa, Tử Tiểu Thiên! Cư nhiên cứ như vật đem cô ném ra ngoài !
Thiên xấu hổ liếc trộm nhìn tổng tài khuôn mặt càng thêm âm trầm, cười ha hả làm lành nói :
« Tổng tài, chúng ta có thể tiếp tục » tiếp tục trách móc ai, ai…
Ánh mắt Diệp Tường Phi vẫn thất thần như cũ dừng lại ở cánh cửa đã khép chặt, Thiên thật là tò mò, chẳng lẽ hắn quen Lâm Duyệt sao ? Làm sao có thể ? Tò mò, lại không dám hỏi nhiều.
Trong văn phòng, lại là một trận cười trộm, Lâm Duyệt căm giận trừng mắt Vương Ức Linh, mắng : « Họ Vương bát đản, chị khi dễ tôi, chịkhông phải là người ! »
Vẻ mặt Vương Ức Linh vô tội cười ha ha nói : « Cô là chưa thấy qua tân tổng tài thôi, cho cô gặp một lần nha »
Thuận tiện chỉnh ác một cái, giải tỏa không khí văn phòng một chút thôi, ha ha.
« Tân tổng tài ? Tân tổng tài !! » Lâm Duyệt một chút là đứng bật dậy từ dưới đất.
« Đúng rồi, tân tổng tài rất tuấn tú đúng không ? » Một vị đồng nghiệp cười tủm tỉm nói, Lâm Duyệt khóc không ra nước mắt, làm sao không nói rõ cho cô là tổng tài ở trong…Cô không có thấy rõ bộ dạng suất của hắn, bất quá mới vừa rồi cô thực uy phong đi giáo huấn hắn, ô….Xong đời, xong đời ! Xem ra cô sẽ nhanh thất nghiệp !
Chương 19: Lại gặp mặt
Đã đến thời gian tan tầm, toàn bộ công ty không ai dám đi ra ngoài, Lâm Duyệt gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, bất an đến cực điểm.
Một lúc nữa lại gặp mặt, tân tổng tài nhất định sẽ khai trừ cô, ôi….., vương bát đản này, chỉ biết khi dễ cô, đáng giận đáng giận !
Lúc tất cả các nhân viên nữ trẻ tuổi đều chạy đến lễ gặp mặt, chỉ có Lâm Duyệt là tốc độ chậm rì rì. Lưu Tuyết chạy lên phía trước phát hiện người bên cạnh không có bóng dáng đâu, xoay người lại nghi hoặc dò xét cô nói :
« Cậu không phải thích nhất soái ca sao ? Nhanh chút đi »
« Nhưng tớ vừa mới đắc tội với soái ca » Lâm Duyệt lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn thê thảm kêu rên, nhớ tới khuôn mặt vị tân tổng tài xanh lét, thân mình của cô không tự chủ mà run lên.
Chờ đến lúc cô đến nơi gặp mặt, bên trong phòng chỗ ngồi đã đầy người, ở giữa và chỗ ngồi vị trí tốt đều bị các nữ đồng nghiệp chiếm hết. Bởi vì ghế ngồi không đủ, Lầm Duyệt chỉ có thể cùng các nam đồng nghiệp đứng ở đằng sau, lại còn âm thầm nghĩ thấy may mắn, đứng ở phía sau rất tốt, không có người chú ý được đến cô.
Lại phát hiện một cô gái chen chúc chỗ đàn ông đứng so với việc nữ đồng nghiệp đoạt được vị trí tốt càng thấy được.
Cứ thế, cô lặng lẽ lui về phía sau hàng người, thành công đem bản thân trốn phía sau một người con trai cao to.
Không bao lâu, tân tổng tài Diệp Tường Phi bước chân vững vàng, dáng người cao gầy, khuôn mặt khí suất mê người, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, đôi mắt sắc bén đảo qua mọi người.
Nhóm nữ đồng nghiệp hai mắt đều tỏa sáng miệng nhịn xuống kinh hô, si ngốc nhìn người đàn ông rất suất trên đài, Lâm Duyệt cũng không ngoại lệ, đầu lộ ra mang theo bất an mà dò xét. Giương cặp mắt tò mò đánh giá hắn.
Diệp Tường Phi không nhìn sự kinh diễm trong mắt người khác, ánh mắt nghiêm khắc quét hai vòng qua đám người, lúc chuẩn bị thu hồi, không khéo dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn giống như đã từng quen biết.
Lâm Duyệt tiếp xúc với ánh mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng nhất thời khiếp sợ, cuống quýt lùi người về phía người con trai cao lớn kia, trái tim ‘bang bang’ nhảy loạn lên, không rõ là nảy sinh cảm giác gì ở trong lòng cô. Là sợ hãi ? Kinh ngạc? Hay là bị tân tổng tài mê hoặc ? Chính cô cũng không rõ ràng.
Diệp Tường Phi thấy cô lui về sau, thì đem tầm mắt thu hồi, hắn sợ bản thân khi nhìn vào khuôn mặt kia sẽ lại thất thần, khuôn mặt kia cùng với bộ dạng Diệp Giai giống nhau như đúc !
Nghĩ đến Diệp Giai, liền nhịn không được nhìn thoáng qua Lâm Duyệt, giống nhau như đúc !
Lâm Duyệt và Lưu Tuyết cười đùa giỡn trở lại chỗ ở, khi đi qua đại sảnh lầu một, Lâm Duyệt tưởng rằng chủ nhà giống như bình thường đều đi tới, cưởi tủm tỉm hô :
« Duyệt Duyệt, tan tầm ? Thế nào mà về trễ thế ? »
« Công ty tăng ca, lên nhà trước đã » Lâm Duyệt vẫy vẫy tay với hắn, lúc kéo Lưu Tuyết lên đến lầu hai, mới nhỏ giọng hỏi :
« Tên quỷ quyệt kia gần đây làm sao vậy, giống như thay đổi thành một người khác »
« Tớ làm sao mà biết » Lưu Tuyết cười tủm tỉm nói : « Như vậy không phải tốt sao, rất yên tĩnh nha »
« Hắc hắc, nói cũng phải » Lâm Duyệt cười hi hi, lấy chìa khóa ra mở cửa, về nhà việc đầu tiên là bắt đầu lấy chiếc áo khoác trong tủ của người đàn ông kia. Đặt lên trên giường, tìm kiến kỹ càng, người đàn ông quỷ dị kia nói ở trong túi áo trong có cái vòng cổ, nhưng kiểm tra ba lần bốn lượt, cô đều không có thấy ở chỗ nào nha.
Chương 20: Vòng cổ mất tích
“Hắc hắc, nói được cũng phải.” Lâm Duyệt cười hi hi, lấy ra cái chìa khóa mở cửa, về nhà việc đâu tiên là đến tủ lấy chiếc áo khoác của người đàn ông kia ra. Đặt lên trên giường cẩn thận tìm kiếm một hồi, người đàn ông quỷ dị kia nói trong túi áo có vòng cổ, nhưng kiểm tra ba lần bốn lượt, cô đều không phát hiện nơi nào có nha.
” Duyệt Duyệt, cậu đang tìm cái gì vậy? ” Lưu Tuyết uống hai cốc nước, uống xong rồi mở miệng hỏi.
Lâm Duyệt cũng không ngẩng đầu lên nói : ” Hắn nói trong túi áo trong có vòng cổ, nhưng tớ tìm tới tìm lui đều không có”
Trong lòng Lưu Tuyết đánh mạnh một cái, không ngạc nhiên nhìn cô, dè dặt cẩn trọng hỏi : “Rất đáng giá sao ?Là ai thế? »
Không phải là cái lần trước cô lấy đi chứ, trời ạ ! Chủ nhà quái dị…. ! Một màn trong nháy mắt hiện lên trong đầu cô.
« Là vòng cổ của người đàn ông hôm qua bắt tớ đi, nhìn dáng vẻ của hắn giống như vòng cổ này rất quan trọng »
Lâm Duyệt nhớ lúc ấy Mạc Lặc Nghị Phàm tìm cô muốn vòng cổ, hắn không phải từng nói với cô là muốn gì đều có thể mua cho cô sao ? Làm sao mà để ý một cái vòng cổ ? Chẳng lẽ là vòng cổ đính ước ? Ừ, nhất định là như vậy !
« Hắn để ở chỗ nào ? »
« Hắn nói túi áo bên tay phải, nhưng tớ tìm rất nhiều lấn, đều không có nha »
Lâm Duyệt nói xong lại bắt đầu tìm kiếm lại, hoàn toàn không phát giác đến Lưu Tuyết miệng phun một ngụm nước sôi ra.
Quả nhiên là cái mà cô đưa cho chủ nhà ! Lần này xong rồi, cô làm sao kiếm tiến để chuộc lại cái vòng cổ kia ?
Do dự nửa phút, nhăn nhó nữa phút, Lưu Tuyết cuối cùng khẽ cắn môi, liền đi ra ngoài. Chủ nhà cho thuê đang ở quầy thu ngân đánh giá cô, cười ha ha nói :
« Lưu Tuyết, chuẩn bị đi ra ngoài sao ? »
« Không phải, tôi tôi là tới tìm chú » Lưu Tuyết nuốt nước bọt, có chút khó khăn mở miệng nói.
« Tìm tôi ? » Chủ nhà có chút bất an đứng lên, liền lo lắng cô chạy tới chỗ hắn muốn cái vòng cổ ngày đó, bởi vì cái vòng cổ có giá trị ít nhất là 1 vạn tiền, đủ cho các cô thuê nhà hơn hai năm, tương đương là vượt mức trả tiền thuê nhà.
Lưu Tuyết nhìn hắn, không ôm hi vọng gì, cười ngượng ngùng nói :
« Chú à, chú có thể trả cái vòng cổ kia cho cháu được không ? Duyệt Duyệt, cô ấy đang tìm nó »
Quả nhiên là muốn tới lấy vòng cổ, chủ cho thuê nhà khuôn mặt trầm xuống, nói :
« Cô có tiền trả tiền thuê nhà sao ? Thêm tháng này đã là bốn tháng, thu thêm tiền phạt gấp đôi, lấy tiền đến tôi trả lại cô »
«Hả ? Tiền phạt muốn gấp đôi ? » Lưu Tuyết kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, người này quá mức tham lam ? Lại nói, trên hợp đồng cũng không viết phạt như vậy. Nhưng trên hợp đồng thật ra có ghi là không được nợ tiền thuê nhà, ai ai ai…. !
« Không có tiền phải không ? Vậy không bàn nữa » Chủ cho thuê nhà đường sống một chút cũng không cho. Lưu Tuyết không có biện pháp đành phải xám mặt rời đi.
Chương 21: Vòng cổ mất tích [P2]
Hôm nay là thứ Bảy, công ty quy định làm buổi sáng, lúc tan tầm mọi người đều đi nhanh, chỉ còn lại một mình Lâm Duyệt đi chậm rì rì ra thang máy.
Trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện vòng cổ, không tìm thấy vòng cổ, cô lấy gì giao cho tên đàn ông kia chứ? Hắn có thể vì thế mà giết cô hay không.
”Giết chết ta đi! Giết chết ta đi!”Cô buồn bực liều mạng đá vào tường hét to. Không cẩn thận đụng vào một đồ vật, không phải, đồ vật làm sao có thể có độ ấm. Xuất hiện trước mắt, là quần áo hàng hiệu, caravat hàng hiệu.
Cảm nhận không sai, đụng vào một người đàn ông ! Cô gật đầu giải thích một cái : « Thực xin lỗi »
Thân ảnh trước mắt không có nhúc nhích, giống như là không chịu nhận lời xin lỗi mà muốn bồi thường. Phiền không thể phiền hơn Lâm Duyệt quát to một tiếng :
« Thân ái, chẳng lẽ anh còn muốn bồi thường tiền giặt là»
Ngẩng đầu tiếp xúc với đôi mắt lạnh lùng, đôi mắt lại có một chút quen thuộc, còn khuôn mặt cực suất kia ? Đây là công ty, mà bộ dạng suất như vậy ngoại trừ tân tổng tài còn có ai chứ?
Người xui xẻo thì nên ở trong nhà ngủ ngon, trong một giây này Lâm Duyệt nghĩ như vậy, mấy hôm trước còn thóa mạ hắn. Mấy ngày qua không có động tĩnh, cuối cùng không lo lắng sẽ bị đuổi việc, hôm nay cư nhiên lại khiến cô đụng phải.
« Lúc đi đường mắt phải nhìn phía trước chứ không phải là nhìn chân » Diệp Tường Phi nhìn chằm chằm cô nhàn nhạt mở miệng nói.
« Tổng tài dạy rất phải » Lâm Duyệt cợt nhả cười, cảm giác mình thấp hơn hắn cả một nửa, ai, ai kêu hắn là vương tử, cô ngay cả là cô bé lọ lem cũng không phải?
Không gian đột nhiên không có âm thanh, trầm mặc một lúc, Lâm Duyệt nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn theo hắn nói : « Không phải sao ? »
« Ngươi nói cái gì ? » Diệp Tường Phi nhíu mày, cười như không cười nhìn cô.
Lâm Duyệt không dám nhìn khuôn mặt khí suất của hắn nhiều, tươi cười thẳng lưng lên nói :
« Nếu tổng tài đã giáo huấn xong rồi, vậy tôi xin đi trước, tạm biệt».
Chương 22: Tránh né tổng tài hắc đạo
Lúc tan tầm, Lâm Duyệt ở phía sau một đám người từ trong thang máy đi ra, đi ra đến đường lớn, ánh mắt xuyên qua đám người vô tình dừng ngay trên chiếc xe BMW màu bạc, còn có……..bên trong xe kia có đôi mắt màu lam, ở trên một con người thực mê người.
Cước bộ đột nhiên ngừng lại, trốn bằng cách hướng cửa chính đi, liền dụng ngay phải người không nên đụng, chỉ cần có thể tránh người đàn ông kia, cho dù đâm chết người cô cũng không dừng lại !
Đôi mắt Mạc Lặc Nghị Phàm bình tĩnh không gợn sóng, một tia hờn giận dừng ở trên khuôn mặt cô gái, cô gái này, mất tích hai năm, còn dám trốn !
« Thiếu gia, có cần đuổi theo không ? » Người tài xế nhìn về phía đoạn đường thân ảnh biến mất, quay đầu cung kính hỏi.
Mạc Lặc Nghị Phàm hờ hững mà nhếch môi, khẽ nói : « Không cần »
Cô muốn cùng hắn chơi trốn tìm sao ? Hắn chơi cùng cô, tóm lại, cô đừng có nghĩ lại trốn lần nữa.
Xe chậm rãi đi trên đường, nháy mắt liền hòa vào dòng xe cộ trên đường.
Sau khi Lâm Duyệt chạy trối chết một đoạn đường khá xa, quay đầu phát hiện căn bản không có người đuổi theo, thần kinh căng thẳng lúc này mới được thả lỏng, cước bộ dừng lại bên cây xanh bên đường mà thở hổn hển từng ngụm.
Người đàn ông đáng giận ! Không phải là một cái vòng cổ thôi sao, có cần đuổi đến tận công ty cô không ? Nhỡ người trong công ty biết lại nghĩ cô là kẻ trộm thì sao ! Đúng là keo kiệt ! Biến thái !
Chương 23: Chiếm vì mình có
Lưu Tuyết khí thế hừng hực trong tay cầm phong thư ném lên bàn của cho thuê nhà, từ trên cao nhìn xuống chủ nhà cho thuê ngồi trên ghế. Chủ cho thuê nhà bị hoảng sợ, giật mình, bỗng dưng mở to mắt, tức giận trừng mắt cô :
« Nha đầu chết tiệt kia, cô định hù chết chú sao ? »
« Lão nương trả ông tiền thuê nhà đây, mau đưa vòng cổ trả lại cho ta » Lưu Tuyết hướng hắn ngoắc ngón tay, dào dạt đắc ý nói.
Chủ cho thuê nhà liếc nhìn cái phong thư, cầm trong tay suy nghĩ một chút, không bằng lòng hỏi : « Bao nhiêu tiền ? »
« Ta tổng cộng nợ ngươi hai ngàn tiền thuê nhà, lại thêm một ngàn tiền phạt, vừa vặn là ba ngàn ! »
Lưu Tuyết phẫn hận nghiến răng nghiến lợi nói, nhắc tới tiền phạt nàng liền hận nghiến răng. Một ngàn tiền, đủ cho cô tiêu thỏa mái trong một tháng.
Chủ cho thuê nhà cười nhạo một tiếng, đem phong thư ném vào trong lòng cô, xấu xa mở miệng nói : « Ngày hôm qua là ba ngàn, hôm nay đã là sáu ngàn »
« Ông! » Lưu Tuyết tức giận hướng hắn hét lớn : «
Ông đang ăn cướp chắc? Dựa vào cái gì mà tôi phải đưa ông sáu ngàn ?! »
Cô thật vất vả bỏ qua sĩ diện, tìm Bạch Thiên mượn ba ngàn, tên vương bát đản này cư nhiên muốn sáu ngàn.
« Ai kêu cô thiếu tiền của tôi, hiện tại lại cầu tôi ? » Chủ cho thuê nhà một chút cũng không cảm thấy bản thân quá mức, vẫn một mặt nghĩ xấu như cũ. Vòng cổ trị giá ít nhất là vài vạn, thế nào cũng muốn kiếm ít vạn mới chuộc trở về được ?
« Ông cũng không phải là không biết chúng ta là học sinh, không có nhiều tiền như vậy đưa cho ông ? » Cô mỗi ngày đều ăn mỳ liền, mà sáu ngàn ? Con số kia quả thực là con số trên trời a !
Học sinh thì làm sao ? Học sinh là có thể tùy tiện quỵt nợ tiền của người khác sao?» Chủ cho thuê nhà đánh giá cô, cười lạnh nói :
« Hôm nay nếu không có sáu ngàn, ngày mai là một vạn hai, ngày kia thì theo như thế mà suy ra …..haha»
Lưu Tuyết hoảng sợ, trừng mắt hắn, một vạn hai ! Trời ạ « Ngươi quả thực là thổ phỉ ! » Cô tức giận đến muốn phát điên, hận không thể đi lên đá hắn hai cái, nhưng cô làm sao thể đánh thắng hắn được.
Đời này, cô chưa bao giờ chịu qua kiểu này, mà ngay cả khi bị cậu, mợ đuổi ra khỏi nhà cũng không có tức giận như vậy. Cô làm sao có thể gặp được loại thổ phỉ còn hơn thổ phỉ này !
« Kỳ thực vòng cổ này cũng không phải đẹp, làm gì mà phải chuộc vội vàng như vậy ? » Chủ cho thuê nhà từ trong túi áo lấy ra vòng cổ bạc kim, lắc lư trước mắt, ra vẻ nghi hoặc đánh giá.
Nhìn thấy vòng cổ, hai mắt Lưu Tuyết sáng ngời, lắc người qua. Tay chủ cho thuê nhà liền thu lại, né được bàn tay của cô, một lần nữa đem vòng cổ nhét vào túi áo nói : «Cái này cũng đừng lấy về, ta giữ một năm, coi như là tiền thuê nhà đi”
“Nhưng Duyệt Duyệt cô ấy luôn muốn tìm vòng cổ này, đại thúc ta van cầu ông, ông đem nó trả lại cho tôi đi”
Giọng nói của Lưu Tuyết ủy khuất, thấp giọng cầu xin. Lâm Duyệt biết cô đem vòng cổ để trả tiền thuê nhà, không trách móc cô chết là không thể.
“Không có việc gì, cô cùng Duyệt Duyệt hảo hảo nói chuyện, trở về đi, đừng ầm ĩ tôi ngủ” Chủ cho thuê nhà ngáp một cái rõ to, một lần nữa nằm lên ghế.
Lưu Tuyết nhìn khuôn mặt thối khiến người ta tức chết của hắn, cả người tức giận đến phát run, cầm lấy quyển sổ trên mặt bàn hướng đến mặt hắn ném tới. Ném xong liền trốn, nghe được tiếng kêu đau của chủ cho thuê nhà, cuối cùng giải tỏa được chút ít.
“Nha đầu chết tiệt kia! Cô chán sống rồi à?” Chủ cho thuê nhà ôm khuôn mặt đau, hổn hển hướng đến phía cầu thang gào thét, đáng tiếc trên cầu thang sớm đã không có thân ảnh của Lưu Tuyết.
Chương 24: Thảm thức tìm kiếm
Một đường hùng hùng hổ hổ trở lại phòng trọ, Lâm Duyệt chưa từ bỏ ý định lại tìm kiềm lần nữa, một bên miệng gọi:
“Vòng cổ, vòng cổ, mày mau ra đây đi, để mẹ nhìn xem mày trông như thế nào……..ngoan nào…..”
Chân tay cô đều sử dụng, giống như chú chó nhỏ bò trên sàn nhà, tìm kiếm. Đột nhiên phía trước xuất hiện một đôi giầy nhỏ ngăn trở đường đi của cô, Lâm Duyệt cũng không ngẩng đầu mà kêu lên:
“Lưu Tuyết, cậu không thấy tớ đang tìm bảo bối của tớ sao?”
“Không cần tìm, cậu có tìm mỏi mắt cũng không tìm được đâu” Lưu Tuyết nhìn cô có chút bất đắc dĩ mở miệng.
“Cái tên mặt rỗ kia hôm nay xuất hiện ở cửa công ty, không tìm không được a, tớ oan sắp
chết, ôi …” Lâm Duyệt lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn kêu thảm.
Nghiêm trọng như vậy? Lưu Tuyết liền trợn mắt, trái tim đập loạn nhịp, bộc trực nói: “Vòng cổ kia đã bị tớ cầm làm tiền thuê nhà, đưa cho chủ nhà rồi”.
Lâm Duyện sửng sốt, kinh ngạc trừng mắt cô: “Cậu nói cái gì?”
“Ngày đó chủ cho thuê nhà đến đòi tiền thuê nhà, tớ tiện tay tìm được vòng cổ trong cái áo khoác cậu ném, đưa cho hắn”
Lưu Tuyết nhớ lại tình huống hôm đó, ai…..sớm biết sẽ như vậy, cho dù bị chủ nhà đuổi ra ngoài, cô cũng không dám lấy vòng cổ để đưa.
“Trên áo thật sự có vòng cổ sao?” Lâm Duyệt vẫn như cũ có chút không tin trừng mắt Lưu Tuyết, tuy cô vẫn luôn luôn tìm kiếm, nhưng tự an ủi một chút tâm lý thôi, không thể tưởng tượng được vòng cổ thật sự ở trên người cô.
Lưu Tuyết gật gật đầu, dè dặt cẩn trọng mở miệng nói:
“Ngày hôm qua tớ đi tìm chủ nhà để lấy vòng cổ, hắn bảo tớ mang tiền thuê nhà chuộc đồ, hôm nay lúc ta lấy đủ tiền thuê nhà, hắn muốn tớ giao sáu ngàn, nếu không giao………Ngày mai là một vạn hai.”
“Tên béo đáng chết kia điên rồi?” Lâm Duyệt giận giữ hét lên một tiếng, nắm cổ Lưu Tuyết khóc hét lớn:
“Cậu là tiểu vương bát đản, cậu hại chết tớ rồi! Ô…!”
Lưu Tuyết bị cô bóp cổ đỏ cả một vùng, khó khăn gỡ bàn tay trên cổ xuống, lắc lắc khuôn mặt cả kinh nói:
“Thực xin lỗi…, tớ không biết sẽ như vật, cậu bóp chết tớ cũng vô dụng thôi…”
“Tớ bóp chết cậu, trong lòng tớ thoải mái!” Lâm Duyệt gào lên ngã xuống đất, bộ dạng khóc không ra nước mắt.
“Chúng ta nhanh nghĩ biện pháp kiếm sáu ngàn đi” Lưu Tuyết cảm thấy làm việc chính sự quan trọng hơn, nếu không ngày mai thật sự liền tăng lên một vạn hai mới phiền toái.
Lâm Duyệt từ trên mặt đất đứng lên, kêu gào nói: “Tớ mặc tật xấu của hắn, dựa vào cái gì cho hắn sáu ngàn?!” Khi nói chuyện, chân như tên lửa lao ra khỏi cửa, hướng lầu một đi đến.
Kết quả hiểu rõ, đại thúc chủ cho thuê nhà không phải là người thiện lương, mặc cho cô vừa đấm vừa xoa, vẫn là không chịu trả lại. Cuối cùng hắn dùng cặp mắt sắc đánh giá Lâm Duyệt, cười tủm tỉm nói:
“Nếu cô có thể theo giúp tôi một buổi tối, tôi sẽ đem vòng cổ trả lại cho cô, hơn nữa…..một phân tiền cũng không thu”
“Ông đi chết đi!” Lâm Duyệt đứng dậy lấy quyển sổ trên bàn, lực sử dụng lên trên mặt hắn mạnh hơn mười lần so với Lưu Tuyết, hừ lạnh một tiếng xoay người chạy lên lầu.
Đều bị đánh một vị trí, mặt chủ cho thuê nhà đã đỏ lại càng đỏ hơn, tức giận trừng mắt bóng dáng Lâm Duyệt mắng: “Xú nha đầu, cô không thể đổi phương thức sao?”
“Đồ tạp tử, ông xứng đáng!” Tiếng Lâm Duyệt phẫn hận từ lầu hai truyền đến, chỉ để lại một chuỗi tiếng bước chân.
Bên trong biệt thự Bạn Sơn.
Ánh mặt trời ấm áp từ cửa sổ chiếu vào, làm sáng bừng căn phòng được trang hoàng xa hoa, cũng chiếu vào trên người đàn ông đẹp trai mà yêu mị lười nhác dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt dưỡng thần.
Một người đàn ông mặt tây trang, thân hình cao lớn đứng ngoài cửa phòng, cúi đầu lớn tiếng báo cáo nói: “Thiếu gia, chúng tôi đã điều tra qua cửa hàng vàng bạc, và cầm đồ, cũng không có phát hiện vòng cổ”.
Mạc Lặc Nghị Phàm hơi hơi mở mắt, nhìn hắn, nhàn nhạt nói ra vài chữ: “Tiếp tục tìm”.
“Vâng ạ” người đàn ông đó gật đâì, chuẩn bị lui ra nhưng lại do dự một chút, sau đó mở miệng nói: “Thiếu gia, cuộc sống của thiếu phu nhân quá khổ sở, không giống như là cầm cố vòng cổ”
“Đến chỗ cô ấy điều tra chưa?” Mạc Lặc Nghị Phàm ngay cả thân mình đều không có nhúc nhích, hai mắt híp lại tỏa ra ánh sáng sắc bén làm cho người ta nhìn không ra đang suy nghĩ gì.
Hắn rất muốn tin tưởng cô vợ nhỏ của hắn, nhưng vòng cổ đối với bản thân quá trọng yếu, nên không thể mất nó, cho nên hắn không thể không phân phó người theo cô tìm kiếm vòng cổ
“Đã tra, không có phát hiện” người đàn ông đó cung kính nói, bọn họ đã khiến chủ nhà mở cửa ra, im lặng không tiếng động dùng cảm ứng mà thẩm tra qua, quả thật không có vòng cổ của thiếu gia!
“Không có khả năng….” Mạc Lặc Nghị Phàm cúi đầu nỉ non, vòng cổ rõ ràng ở trong túi áo, không có khả năng hư không tiêu thất không phải sao?
Nhưng là vòng cổ ở đâu? Hắn thực sự vội vã muốn biết!
Vòng cổ vốn là cùng hắn không có quan hệ lớn, có lẽ là bởi vì câu nói trước kia của người thần bí “Ta đã mất đi rất nhiều trí nhớ”
Cô vợ nhỏ của hắn không hiểu sao mất đi trí nhớ, hội cùng việc này có liên quan sao?
Nguồn: Tieu thuyet buon

GAME MOBILE OFFLINE LIÊN QUAN

CHUYÊN MỤC GAME MOBILE OFFLINE

TRANG CHỦ


GAME MOBILE OFFLINE


TIN TỨC